Tháng 5 chưa kết thúc – nhưng đã bắt đầu được nhớ
Tháng 5 vẫn còn đấy – nằm giữa những ngày nắng trong,
và cả những chiều mưa bất chợt.
Chưa ai vội đếm ngược.
Chưa ai nói lời tạm biệt.
Nhưng bằng một cách rất riêng,
nó đã kịp trở thành một khoảng dịu dàng trong trí nhớ.
Mùa ký ức không rực rỡ – nhưng ở lại rất lâu
Tháng 5 không đến bằng tiếng ve gọi gấp gáp,
cũng chẳng ồn ào như những ngày hạ đổ lửa.
Nó nhẹ tênh –
như ánh nắng rơi xuống bậu cửa.
Như gió thoảng qua những chiếc lá xanh non cuối mùa xuân.
Có những mùa ký ức không ồn ào,
nhưng cứ lặng lẽ mà ở lại mãi.
Chuyện của đứa trẻ quê – và điều chưa từng thay đổi
Ta từng là đứa trẻ quê.
Chân đất. Áo thun sờn.
Treo dép lên tường mỗi lần bước vào nhà.
Và tháng 5… là thời gian của những buổi nhặt rau cùng mẹ,
nghe tiếng muỗi vo ve dưới bóng đèn vàng.
Bây giờ ta đã lớn,
nhưng tháng 5 thì vẫn nhỏ – vẫn y nguyên như ký ức từng có.
Một tách trà, và chút lòng đang lặng
Giữa những buổi sáng bận rộn,
nếu có một ngày bạn ngồi yên – chỉ để pha một tách trà.
Đừng xem đó là “không làm gì cả”.
Vì có đôi lúc, lòng ta cần được giữ lại…
giống như tháng 5 – không nói gì, nhưng khiến người ta muốn ngồi xuống, thở ra nhẹ nhõm.
Viết khi tháng chưa hết – để giữ lại những gì đang trôi
Bài viết này không dành để kết thúc tháng 5.
Mà chỉ để ghi nhớ – trong khi nó vẫn đang dịu dàng đi qua từng ngày.
Vì có những điều không cần phải đợi đến phút cuối mới gọi là thương.
Chỉ cần đang ở cạnh… là đã đáng được nâng niu.