Men gốm rạn – Vết nứt hay là những chặng đường đã đi?

Nhỏ Một Chút, chúng tôi luôn tin rằng: một vật không cần phải hoàn hảo để trở nên đặc biệt. Như những chú voi gốm men ngọc mà bạn sẽ dễ dàng bắt gặp ở một góc kệ nào đó – không bóng loáng, không cầu kỳ. Trên thân voi là những vết rạn mảnh như gân lá – chỉ nhìn thấy nếu bạn đủ chậm, đủ nhẹ, và đủ tinh ý để nghiêng đầu dưới nắng.

Có thể bạn sẽ không dừng lại vì vẻ ngoài nổi bật. Nhưng nếu đủ lặng, bạn sẽ dừng lại vì cảm giác… thật. Và rất gần.


Vết rạn không phải là lỗi – đó là thời gian

Trong nghệ thuật gốm, men rạn là một hiện tượng tự nhiên. Lớp men co lại sau khi nung, tạo ra những vết nứt nhỏ li ti – mỗi món gốm là một bản đồ riêng, không chiếc nào giống chiếc nào. Người ta gọi đó là “vết thương đẹp”. Vì nó không che giấu tuổi tác, mà để tuổi tác trở thành một phần của vẻ đẹp.

Như người từng đi qua những năm tháng không dễ dàng, món gốm men rạn không còn mới nguyên, nhưng lại có một vẻ yên tĩnh và vững chãi đến lạ.


Có những thứ chỉ đẹp khi không còn nguyên vẹn

Chúng ta thường gắn vẻ đẹp với sự hoàn hảo, nhưng đôi khi, những điều đẹp nhất lại đến từ những vết nứt. Như bàn tay của mẹ có vết sạm vì nắng. Như chiếc khăn tay cũ thêu tên ai đó từ năm mười sáu tuổi. Như một người từng đổ vỡ – nhưng vẫn sống tử tế.

Vết rạn trên chú voi gốm không khiến nó kém giá trị. Ngược lại, khiến ta muốn đặt tay nhẹ hơn, giữ gìn hơn. Vì có những thứ, càng mong manh, càng đáng trân quý.


Mỗi người là một món gốm đang đi qua lửa

Nếu bạn đang thấy mình “nứt” – hãy nhớ: không ai lành lặn mãi. Không ai đi qua cuộc sống mà không để lại dấu vết. Nhưng có những người, cũng như những món gốm, càng nhiều vết rạn lại càng khiến người khác muốn giữ bên mình.

Một chú voi gốm men rạn vẫn có thể là món đồ đẹp nhất trên chiếc kệ gỗ cũ. Một người từng tổn thương vẫn có thể là nơi ai đó tìm đến để được vỗ về. Chỉ cần bạn thành thật với chính mình, bạn đã có vẻ đẹp riêng – dịu dàng, không cần phô bày.


Voi nhỏ, vết rạn và điều thì thầm rất khẽ

Chú voi men rạn ấy không bóng bẩy. Nhưng đứng lặng nơi góc nhà, dưới ánh nắng xiên qua buổi chiều, như đang thì thầm điều này với bạn:
“Bạn không cần phải hoàn hảo. Bạn chỉ cần đủ bình tĩnh để bước tiếp, và đủ yêu thương để không bỏ rơi chính mình.”