Có những buổi sớm mai, khi ánh nắng còn nhẹ tênh, bạn nghe thấy tiếng xào xạc rất khẽ dưới chân – là những chiếc lá khô, lặng lẽ trải mình trong vườn. Không ai để ý đến chúng, ngoại trừ một bước chân bé xíu, nhún nhảy và ngây thơ của chú thỏ đồ gốm. Ấy vậy mà trong khoảnh khắc ấy, chiếc lá khô không còn đơn độc. Nó trở thành sân chơi, trở thành lớp đệm dịu dàng cho một cuộc dạo bước không tên.
Ở Nhỏ Một Chút, chúng mình tin rằng: những điều tưởng như rất nhỏ – một chiếc lá, một bước chân, một thoáng nắng xuyên qua kẽ lá – đều có thể cất giữ ký ức và làm mềm lại những ngày vội vã.
Những buổi chiều bé nhỏ
Ngày còn bé, những buổi chiều không cần kế hoạch. Chỉ cần một khoảng sân lát gạch, vài cơn gió nhẹ, và những chiếc lá khô xoay vòng trong nắng. Dưới gót chân thơ bé, chiếc lá khô kêu lên những tiếng “rốp rốp” giòn tan. Mỗi bước chân, mỗi cú nhảy vụng về, đều có tiếng lá đồng hành – như một bản nhạc nhỏ vang vọng trong sân nhà.
Không ai giục giã, không ai đếm bước. Chỉ có trò chơi với chiếc lá, với bóng nắng xô nghiêng, và với tiếng cười trong veo chảy dài qua buổi chiều lặng gió.
Những vương quốc tưởng tượng
Một chiếc lá khô có thể biến thành thuyền, thành cánh bướm, thành lều trại trong trí tưởng tượng không biên giới. Một góc sân nhỏ thôi cũng đủ rộng lớn như cả một thế giới – nơi những giấc mơ có thể bay lên từ lòng bàn tay bé xíu.
Không cần những món đồ chơi đắt tiền. Chỉ cần một nhành cây khô, một đống lá rụng, và một tâm hồn còn chưa kịp bận rộn.
Lớn lên rồi…
Giờ đây, mỗi lần đi ngang qua những hàng cây mùa thay lá, ta lại khựng lại đôi chút. Không còn tung tăng nhảy múa giữa những đám lá khô nữa, nhưng sâu trong lòng, vẫn có gì đó rung lên khe khẽ. Một chiếc lá khô dưới chân – một ký ức chưa bao giờ héo úa.
Ở Nhỏ Một Chút, chúng tôi tin rằng: những điều giản dị nhất – đôi khi lại là điều quý giá nhất để giữ mãi trong lòng.