Sáng 30/4 – trời râm mát, không nắng chói chang, không mưa rào bất chợt.
Một buổi sáng không vội vàng, không ồn ào.
Chỉ cần một tách trà ấm, một món gốm nhỏ và một góc bình yên để lòng mình dịu lại.
Ở Nhỏ Một Chút, chúng tôi tin rằng những khoảnh khắc như thế – giản dị và tĩnh lặng – chính là món quà quý giá nhất mà một ngày có thể trao tặng.
Một chút dịu dàng buổi sớm
Hà Nội sáng 30/4 phủ một lớp mây nhẹ, râm mát như thể thời gian cũng đang bước chậm lại.
Ta không cần làm gì lớn lao, chỉ cần tay cầm tách trà ấm, ngồi bên khung cửa sổ,
để mặc những cơn gió lướt qua làn tóc và ánh nhìn dừng lại nơi đôi chim gốm bé nhỏ.
Giữa lặng yên, ta thấy lòng mình mềm xuống – như cách đất trời dịu lại khi không có nắng.
Một chút dừng lại – để thở, để nhận
Không phải ngày lễ nào cũng cần rộn ràng.
Có những ngày, giá trị lớn nhất là được nghỉ – theo đúng nghĩa: nghỉ suy nghĩ, nghỉ lo lắng, nghỉ chạy theo.
Một khay gốm, một quyển sách cũ, một góc bàn quen…
từng điều nhỏ, khi được đặt đúng chỗ, đều trở thành nơi trú ẩn cho những tâm hồn cần tĩnh tại.
Hôm nay, ta không làm gì cả – chỉ hiện diện trọn vẹn.
Một chút gần gũi – với những điều rất nhỏ
Đôi khi, những điều khiến lòng dịu lại không đến từ điều mới mẻ,
mà từ những điều rất gần. Như chú voi gốm men rạn vẫn ngồi nơi kệ sách.
Như tách trà sen quen thuộc. Như chiếc khăn trải bàn đã cũ.
Không mới, nhưng không thiếu đi sự sống.
Không nói gì, nhưng khiến mình thấy được lắng lại.
Một chút biết ơn – vì được chậm, được đủ
Buổi sáng râm mát, tiếng xe thưa, lòng người nhẹ.
Nếu bạn đang ngồi đâu đó, có trà để uống, có một món gốm nhỏ ngồi cạnh, có ánh sáng xuyên qua rèm cửa –
thì đã là đủ đầy rồi.
Hạnh phúc đôi khi không đến như pháo hoa,
mà đến như một cơn gió mát chạm vào gáy – rất khẽ, rất thật.
Sáng nay không rộn ràng như lễ hội.
Nhưng chính sự lặng lẽ ấy lại chạm vào ta như một bản nhạc nền dịu nhẹ.
Trời râm, gió mát, trà còn ấm.
Những vật nhỏ đang ngồi yên trong góc – như thể chúng cũng đang thở cùng mình.
Và lòng ta, chỉ thế thôi, cũng đủ để gọi là an.