Không phải lúc nào chia tay cũng bắt đầu bằng nước mắt. Có khi, chỉ là một chiếc lá rơi xuống giữa sân trường vắng. Nhỏ bé. Đỏ rực. Lặng lẽ. Nhưng đủ để đánh thức trong lòng một cảm giác lưng lửng – rằng tháng Năm đã đến, và một điều gì đó thân quen sắp sửa khép lại.
Một chiếc lá bàng đỏ và một lời chia tay
Tháng Năm lại về, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.
Sáng nay, khi đi ngang qua sân trường cũ, tôi bắt gặp một chiếc lá bàng đỏ rơi xuống – như một dấu hiệu quen thuộc, báo hiệu mùa chia tay lại đến. Không phải lá phượng, không phải tiếng ve, mà chính chiếc lá bàng đỏ đầu tiên làm lòng tôi run lên, man mác.
Có những lời tạm biệt không cần nói ra
Tuổi học trò thường chẳng bao giờ nghĩ đến chia tay, cho đến khi tháng Năm gõ cửa.
Bàn ghế gỗ đã sờn, cuốn sổ lưu bút cũ kỹ, chiếc khăn quàng đỏ vắt nơi thành ghế – mọi thứ như ngưng lại trong khoảnh khắc. Không còn tiếng giục giã của thầy cô, không còn lời trêu ghẹo nhau mỗi giờ ra chơi. Chỉ còn những ánh mắt níu lại, những lời chưa kịp nói, và những cái ôm vội vàng cuối cùng.
“Tạm biệt nhé, tuổi học trò!”
Một câu nói đơn giản, nhưng phải đi qua cả một mùa chia tay mới đủ can đảm để thốt ra.
Tháng Năm – mùa của những điều cuối cùng
Cuối cùng của một tiết học.
Cuối cùng của một buổi tập văn nghệ.
Cuối cùng của một ngày được gọi nhau là “bạn thân”.
Rồi mỗi người sẽ đi một hướng, mang theo những đoạn ký ức vụn vỡ, mềm mại như cánh bàng rơi.
Tháng Năm chia tay tuổi học trò – không ồn ào, nhưng rất đỗi da diết.
Và rồi, khi lớn lên…
Chúng ta có thể đi qua bao mùa lá đỏ, bao lần tháng Năm ghé ngang, nhưng sẽ không bao giờ có lại chiếc tháng Năm của năm ấy – nơi từng chiếc lá bàng rơi xuống cũng mang hình bóng của một người, một lớp học, một khoảng trời vô tư không còn quay lại.
Một chiếc lá bàng rụng xuống, không chỉ báo hiệu mùa hạ…
Mà còn là lời chia tay không lời của những ngày thanh xuân rực rỡ.