Tháng Năm không đến bằng những tiếng gọi lớn. Nó chỉ ghé qua – bằng một làn nắng nghiêng, vài vệt lá khô, mùi vôi tường hanh nắng, và những âm thanh rất nhỏ bên hiên nhà. Ở Nhỏ Một Chút, chúng tôi tin rằng những gì thật sự chạm vào ta thường không rực rỡ, mà dịu dàng.
Giống như tháng Năm – chẳng vội, chẳng nói nhiều, nhưng luôn làm người ta thấy mềm lòng, thấy muốn quay về. Dù chỉ là để ngồi yên, rất lâu, trên một bậc thềm cũ.
Một buổi trưa rất lâu rồi
Tháng Năm năm ấy, trời cũng xanh như bây giờ, nhưng trong trí nhớ tôi, màu xanh ấy có vẻ dịu hơn – như một làn nước mưa vừa tưới mát ký ức.
Hè đến, lũ trẻ trong làng ríu rít với những kế hoạch vụng dại: trốn ngủ trưa, thả diều, câu cá, đào hang nuôi dế.
Chẳng cần ai bảo, cũng chẳng cần gì hơn ngoài một đôi chân trần và cánh đồng đầy gió.
Những tiếng ve ngân ran từng trưa, cứ như gọi về một thời không lo nghĩ.
Cây khế sau nhà rợp bóng, trái vàng thơm chua ngọt.
Chúng tôi trèo lên đó như trèo vào cả một thế giới nhỏ – nơi chỉ có nắng, gió, và tiếng cười.
Có những mùa hè chỉ có thể tìm thấy trong tim
Tháng Năm quê tôi không có điều hòa, không tivi phẳng, cũng chẳng có kem mát.
Nhưng lại có thứ mát mẻ của mùi rơm khô phơi đầy sân, của gió đồng lành lạnh mỗi sớm tinh mơ.
Có thứ ngọt lành từ bắp ngô nướng xém vỏ, trái mận vừa hái còn lấm tấm sương.
Có thứ ấm áp đến tận mai sau – là bàn tay bà cầm quạt nan phe phẩy kể chuyện, là ánh mắt ba nhìn xa cánh đồng đang trổ đòng đòng thơm mát.
Mỗi buổi chiều là một khung tranh chậm
Nắng tháng Năm nghiêng bên bờ rào hoa giấy. Gió lùa qua kẽ lá, xô mùi bưởi chớm trổ hương.
Tôi vẫn nhớ tiếng chổi quét lá của mẹ sau hè, tiếng gà con lích chích gọi nhau đi ngủ sớm, và cả tiếng bếp lửa tí tách khi nồi cơm chiều sôi râm ran.
Tất cả như một bản nhạc cũ, vẫn còn nguyên giai điệu, chỉ chờ lòng người đủ tĩnh lại mà lắng nghe.
Nếu được, xin hãy sống chậm lại một chút…
Tháng Năm không vội. Trời vẫn cao. Gió vẫn xanh.
Chỉ lòng người là nhiều khi quên mất cách quay về với điều giản dị.
Nếu bạn có một chiếc võng nhỏ, một hàng cau trước ngõ, một góc hiên có nắng – hãy thử nằm đó một buổi trưa, nhắm mắt lại, và để tháng Năm đưa bạn về tuổi thơ mình…
Nơi có thể không còn ai gọi bạn đi chơi, nhưng trong lòng vẫn vang lên tiếng cười rộn ràng năm nào.