Có những âm thanh không bao giờ phát ra từ loa đài, nhưng vẫn khiến lòng người xao động mỗi khi nghe lại.
Ở Nhỏ Một Chút, chúng tôi luôn trân trọng những thanh âm ấy – như tiếng ve đầu hạ, không ồn ào mà len lỏi; như mùi trái mận chín nhẹ, không gắt nhưng khiến lòng nôn nao.
Chúng tôi tin rằng, tuổi thơ không nằm trong những điều rực rỡ, mà nằm trong khoảnh khắc bất chợt rất nhỏ –
khi tiếng ve vang lên phía xa, và tay bạn chạm vào một trái mận còn hơi chua.
Một buổi chiều nắng vỡ trên sân trường
Tháng Năm. Tiếng ve bắt đầu ngân lên từng đợt như nắng chạm vào lá bàng, vỡ ra thành âm thanh.
Có lần tôi đọc được rằng: “Mùa hè không bắt đầu bằng ngày nắng – mà bắt đầu khi tiếng ve đầu tiên vang lên.”
Và có lẽ đúng thật.
Chiều đó, trời đổ lửa.
Mấy đứa bạn tôi lặng lẽ tháo khăn quàng, gấp lại, bỏ vào cặp.
Giờ tan học cũng không ồn ào như mọi ngày.
Chỉ có tiếng ve, tiếng guốc dép loẹt xoẹt, và… một trái mận nhỏ rơi vào túi áo ai đó – tím lịm, mát lạnh.
Trái mận đầu mùa – Và những gì còn xanh
Hè về, ở quê tôi, mận ra trái.
Những trái đầu mùa luôn bé hơn, hơi chua, nhưng lũ trẻ mê tít.
Chúng tôi thường tranh nhau trèo lên cây hái, rửa sơ bằng nước mưa trong cái gáo dừa,
rồi vừa đi học vừa nhấm nháp – như một bí mật ngọt ngào giấu trong lòng bàn tay.
Cũng giống như những xúc cảm đầu đời – có thể chưa tròn trịa, nhưng thật thà và trong veo.
Tiếng ve gọi những điều chưa kịp nói
Ngày ấy, có một người tôi chưa dám nói lời tạm biệt.
Chúng tôi chỉ ngồi cạnh nhau lần cuối trong lớp học cuối cùng, chia nhau một viên kẹo bạc hà, và nghe ve kêu đến nhức lòng.
Giờ lớn rồi, tôi mới hiểu: có những chia tay không cần nói ra.
Chỉ cần nhớ lại tiếng ve năm đó thôi – lòng cũng đủ đầy một khoảng lặng dịu dàng.
Lưu giữ một mùa mà không mang theo gì
Không ai đem về được mùa hè – nhưng ai cũng giữ lại được một thứ gì đó trong lòng.
Một tiếng ve. Một trái mận đầu mùa. Một lời chưa nói.
Tất cả… giờ nằm yên trong ký ức, chỉ cần ai đó gợi nhẹ – là ùa về, nguyên vẹn như buổi chiều ấy.