Mỗi mùa hè đều có một mùi hương riêng. Có người nhớ tiếng ve, có người nhớ cánh đồng khô rát gió Lào. Còn tôi – nhớ một âm thanh nhỏ xíu vang lên giữa trưa nắng: “Kem mút đêêê…”
Chỉ một tiếng kèn cũ kỹ, mà đánh thức cả một vùng ký ức – Nơi lũ trẻ con từng đem đôi dép đứt ra đổi lấy que kem dính tay. Nơi mùa hè không có điều hoà, không có điện thoại thông minh, Chỉ có tiếng cười và… kem mút.
KEM MÚT ĐÂY!!! Ai mua không?
Trưa.
Trời nắng gắt. Góc hẻm cũ lặng lẽ.
Mọi thứ như đang ngủ quên.
Rồi bỗng nhiên…
“Kem mút đêêê… kem mút đêê…”
Tiếng kèn vang lên – nhỏ nhẹ mà đủ chạm vào tim.
Tưởng đâu đang mơ…
Vì ở cái thành phố này, bao lâu rồi không còn nghe thấy tiếng kem mút nữa?
Tôi tự tát mình hai cái cho tỉnh.
Hoá ra là thật.
Tiếng kèn đó không đến từ loa Bluetooth.
Cũng không phải clip TikTok nào gợi nhầm.
Là thật.
Tiếng kem mút thật đó.
Theo phản xạ, tôi định cầm đôi dép chạy ra đổi kem.
Rồi… khựng lại.
Vì nhớ ra, mình nay đã ngoài băm rồi.
Chẳng ai còn cần đôi dép đứt quai của mấy đứa con nít nữa.
Kem mút hồi đó không nằm trong tủ mát.
Không có bao bì xinh xắn.
Cũng chẳng ai đăng story bắt trend.
Chỉ là que kem nhỏ,
Dính tay,
Ngọt lịm,
Lạnh tê đầu lưỡi.
Thứ quà mùa hè ấy được đổi bằng đôi dép nhựa đứt quai,
Hay ba lon nước ngọt lượm sau giờ nghỉ trưa.
Ngốn ngấu mà ngọ nguậy mà cười.
Không cần điều hoà, cũng chẳng cần lý do.
Giờ đây, tiếng kèn ấy vẫn là thật.
Nắng trải dài trên vỉa hè,
Một đứa con nào đó đứng ở ban công nhìn xuống.
Người lớn thì mỉm cười rất khẽ,
Như thể sợ làm động đến ký ức.
Và ở đâu đó trong lòng mỗi người…
Một câu hỏi trỗi dậy:
“Kem đâu? Ai mua không?”
Hôm nay, mua một que kem
Không phải để giải khát,
Mà là để gặp lại một phiên bản rất cũ của mình.
Phiên bản
Biết vui với một que kem.
Biết đổi dép rách lấy hạnh phúc.
KEM MÚT ĐÂY!!!
Hôm nay, không chỉ bán kem.
Bán luôn cả một mùa hè đã cũ.
Ai mua không?