Không phải điều ta có được, mà là điều ta giữ lại
Khi nhìn lại hành trình của mình, ta thường kể về những “cái được” – được học bổng, được thăng chức, được yêu, được bước ra khỏi một nơi cũ và đến một nơi mới.
Nhưng có một điều, đôi khi cái làm nên chính mình lại không phải những thứ ta đã “được”… mà là những thứ ta đã chọn giữ lại. Giữ lòng tử tế, dù từng bị tổn thương. Giữ sự kiên nhẫn, dù chẳng ai nhìn thấy. Giữ cho mình một góc mềm – giữa những ngày rất cứng.
Có những thứ nhỏ, nhưng là phần gốc của mình
Có những thứ ta giữ lại chỉ vì nó gắn liền với chính mình – cuốn sổ cũ với nét chữ nguệch ngoạc của ngày xưa, chiếc ly mẻ mà người thân đã tặng, hay thói quen kỳ lạ – mỗi tối đặt tay lên ngực trước khi ngủ.
Những thứ nhỏ bé ấy không cần phải hoàn hảo, nhưng lại rất thật, giống như cách ta giữ lại những phần nhỏ trong cuộc đời mình, để nhớ về mình.
Mình lớn lên không chỉ vì trải nghiệm, mà vì ký ức
Mỗi vật nhỏ bạn chọn giữ – là một lát cắt thời gian. Mỗi món đồ, mỗi ký ức đều có cách riêng để nhắc bạn nhớ về điều quan trọng, dù không cần phải nói ra.
Như một tượng gốm nhỏ bạn đặt trên bàn, không phải vì nó đẹp, mà vì mỗi lần nhìn thấy, bạn lại nhớ rằng mình vẫn còn dịu dàng.
Giữ lại – là cách mình biết mình là ai
Có người giữ lại vài tấm ảnh. Có người giữ một mẩu giấy viết vội. Có người giữ một tiếng gọi thân quen trong điện thoại… Và có người – giữ lại những món đồ nhỏ, để lòng ấm lên mỗi lần về nhà.
Bạn đang giữ điều gì? Có thể chính những điều ấy đang giữ bạn lại – với chính mình.
Một lời kết – dành cho những ai chưa từng bỏ rơi phần nhỏ nhất của mình
Bạn không cần giữ lại tất cả. Chỉ cần giữ lại vài điều nhỏ – thật nhỏ – nhưng đúng với mình. Vì sau tất cả, mình không phải là những điều lớn lao đã đạt được, mà là những điều nhỏ bé ta đã chọn gìn giữ.