Chiếc hộp gốm nhỏ nằm yên trên bàn, không mở ra những điều quý giá – mà khẽ gợi lại một điều rất xưa: tuổi thơ từng đựng nắng, đựng gió, đựng cả tiếng ve trong lòng tay bé xíu. Có lẽ ai cũng từng có một “chiếc hộp” như thế, dù không bằng gốm: có thể là lon sữa cũ, hũ nhựa đựng cúc áo, hay hộp bút trầy xước – nơi cất giữ những thứ chẳng ai hiểu vì sao lại quý đến vậy.
Ở “Nhỏ Một Chút”, chiếc hộp gốm là một lời nhắc dịu dàng: hãy giữ gìn những điều bé nhỏ, vì biết đâu, đó là nơi tuổi thơ vẫn đang ngồi chơi.
Một góc nhỏ – Một khoảng trời dịu dàng
Trong chiếc hộp ấy, không có sách, cũng chẳng phải đồ chơi đắt tiền. Chỉ là một thế giới gốm be bé, giản dị và đượm đầy hơi thở của những ngày xưa cũ. Mỗi món gốm, mỗi vết nứt nhỏ, đều lưu giữ một kỷ niệm, một khoảnh khắc bình yên không lời.
Mực – Chú chó đứng gác cửa sổ
Một chú chó trắng – tôi gọi là Mực. Không phải vì bộ lông trắng tinh, mà vì ngày mang về, cổ chú dính vài vệt mực tím từ cây bút rò rỉ trong cặp tôi. Mực chẳng nhìn tôi, mà cứ hướng mắt ra hàng cây trước cổng trường, như chờ đợi một lời hứa chưa trọn.
Tối – Chú mèo biết những ngày tôi buồn
Kề bên Mực là chú mèo đen tên Tối. Tối không nằm yên. Mỗi sáng, tôi lại thấy nó xê dịch một chút, như đang kiếm tìm điều gì đó. Tối không an ủi, không dụi đầu, chỉ khẽ lắc chiếc chuông bé trên cổ mỗi khi tôi buồn. Như nhắn nhủ: “Không sao đâu. Tao ở đây.”
Rùa Rì – Cái chậm chưa chắc là dở
Góc hộp còn có Rùa Rì – chú rùa nhỏ với chiếc cổ ngẩng cao. Không chạy, không vội. Như ba đã từng nói: “Rùa không chậm vì lười, mà vì không muốn bỏ sót những điều đẹp đẽ trên đường đi.”
Cơn mưa hôm đó & lần suýt chia tay
Có ngày, tôi từng định bỏ tất cả – nghĩ mình đã lớn. Nhưng hôm ấy trời đổ mưa. Chiếc hộp gỗ thấm ẩm, và những món gốm nhỏ co mình trong góc. Không khóc, không trách, chỉ im lặng. Và chính sự im lặng ấy, đã giữ tôi lại. Tôi lau khô từng món, đặt chúng về chỗ cũ – như cách giữ lại một phần tuổi thơ, nguyên vẹn.
Một hộp gốm nhỏ – Một vé về tuổi thơ
Không cần chuông vang, không cần lời gọi. Chỉ cần một chiếc hộp gỗ nhỏ, với những món gốm dịu dàng, cũng đủ để nhắc rằng: tuổi thơ vẫn luôn ở đó. Lặng lẽ đợi ta, bất chấp bao mùa mưa nắng.