Khi đã là cha mẹ: Mùa hè không còn của riêng mình

Khi đã là cha mẹ: Mùa hè không còn của riêng mình

Mùa hè năm xưa – khi mình còn là con nít

Tháng 7. Nắng vẫn đầy, trời vẫn trong. Chỉ có mình là đã khác – không còn là đứa trẻ háo hức đếm từng ngày nghỉ hè nữa. Mình đã là cha mẹ rồi.

Có những buổi trưa hè năm nào, mình nằm trên chiếc chõng tre, nghe ve kêu loạn cả vòm cây ngoài sân, tay ôm sách, chân quệt vào chiếu hoa, chẳng nghĩ gì nhiều ngoài chuyện bao giờ mới tới chiều để được ra chơi.

Có những sáng sớm đi chợ cùng mẹ, được chọn con cá, quả cà, cành rau… mà tưởng mình đã lớn lắm rồi. Có những chiều được ngoại nấu cho nồi chè đậu xanh mát lạnh, ăn xong là chạy biến ra đầu ngõ.

Mùa hè của mình – dù nóng vẫn nhẹ tênh. Dù chẳng đi đâu xa, vẫn thấy đời mình rộng lớn biết bao.


Mùa hè của mình bây giờ – không còn là của mình nữa

Còn bây giờ, tháng 7 đến là mùa bận rộn hơn. Mùa chạy hè cho con. Mùa tìm lớp học thêm, canh giờ đón đưa, lo từng bữa ăn, giấc ngủ. Mùa mà con được nghỉ – còn mình thì không.

Mình vẫn phải đi làm. Vẫn phải xoay xở. Vẫn phải “làm người lớn”. Có những hôm ngồi đợi con ở lớp học năng khiếu, mình nhìn qua ô cửa kính, thấy một đứa trẻ khác cười rạng rỡ – và lòng chợt lặng đi. Vì hồi bằng tuổi đó, mình cũng từng cười như thế.

Có khi mình tự hỏi: con có thật sự vui như nụ cười mình thấy không, hay đó là nụ cười của một đứa trẻ đang học cách làm vừa lòng người lớn?


Mùa hè – giờ ở trong mắt con

Tháng 7. Con được nghỉ hè. Còn mình thì bước vào một mùa hè kiểu khác – mùa hè của những trách nhiệm, những lịch trình dày đặc, những vai trò không có ngày nghỉ.

Nhưng nếu lặng lại một chút… nhìn con ngủ trưa trong tiếng quạt máy quay đều, nghe tiếng dép nhỏ kéo trên nền gạch mát, thấy bàn tay bé bám lấy tay mình trong siêu thị – mình sẽ nhận ra: mùa hè vẫn còn đó.

Chỉ là nó đã đổi hình. Giản dị hơn, trầm hơn – nhưng cũng đầy ắp thương yêu. Mùa hè trong ánh mắt của con. Mùa hè khi mình ngồi cạnh, chỉ để nghe con kể một điều vu vơ. Mùa hè khi mình thấy lòng dịu đi, vì biết: con đang lớn lên trong những thương yêu mà mình đã từng nhận từ người lớn cũ.


Khi mình sống lại tuổi thơ – từ một vai khác

Tháng 7 của người lớn không còn là mùa rong chơi. Nhưng nếu đủ chậm, đủ yên, đủ để nhìn kỹ… mình sẽ thấy: đó là mùa mình được sống lại tuổi thơ – một lần nữa – qua chính tuổi thơ của con.


Lời khép lại cho một tháng 7 nhiều lặng thầm

Cảm ơn bạn đã đi cùng Nhỏ Một Chút qua những buổi trưa nắng, những chiều mưa ẩm, những tối tháng 7 đầy gió. Mong rằng dù mình là người lớn, mình vẫn còn dịu dàng để nhận ra: mùa nào cũng có một chỗ cho an yên, nếu mình chậm lại đủ lâu.